Hãy cùng nhận biết về Tin Lành của Đấng Christ. Bài học này sẽ giúp chúng ta hiểu về tin dữ và tin lành. Vì sao chúng ta cần nghe tin lành và làm thể nào để được cứu.
1. Tội Là Gì? Phạm Vào Lời Đức Chúa Trời Là Tội.
Còn ai phạm tội tức là trái luật pháp; và sự tội lỗi tức là sự trái luật pháp. (1Giăng 3:4)
Khi làm trái luật tức là phạm tội mà luật ở đây không phải thuộc phạm vi một quốc gia nào nhưng luật thuộc về Đức Chúa Trời và chính là lời của Ngài. Như Đức Chúa Trời có phán rằng:
Vì Áp-ra-ham đã vâng lời ta và đã giữ điều ta phán dạy, lịnh, luật và lệ của ta. Sáng thế ký 26:5
Như trên cho thấy rằng lời Đức Chúa Trời cũng chính là điều Ngài phán, lịnh, luật và lệ của Ngài.
Chúng ta cần nhận biết rằng định nghĩa về tội lỗi không do con người đặt ra nhưng nó đến bởi Đức Chúa Trời, vì Ngài là Đấng sáng tạo trời đất này và cầm quyền. Cho nên Ngài nói thế nào là phạm tội thì chúng ta phải tin! Như vậy không phải là chúng ta nói thế này mới là tội, thế kia mới là tội mà quan trọng là Đức Chúa Trời nói.
Minh chứng cho sự phạm lời Đức Chúa Trời dẫn đến tội lỗi.
Giê-hô-va Đức Chúa Trời đem người ở vào cảnh vườn Ê-đen để trồng và giữ vườn. 16 Rồi, Giê-hô-va Đức Chúa Trời phán dạy rằng: Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn; 17 nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến; vì một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết. Sáng thế ký 2:15-7
Ngài lại phán cùng A-đam rằng: Vì ngươi nghe theo lời vợ mà ăn trái cây ta đã dặn không nên ăn, vậy, đất sẽ bị rủa sả vì ngươi; trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới có vật đất sanh ra mà ăn. 18 Đất sẽ sanh chông gai và cây tật lê, và ngươi sẽ ăn rau của đồng ruộng; 19 ngươi sẽ làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn, cho đến ngày nào ngươi trở về đất, là nơi mà có ngươi ra; vì ngươi là bụi, ngươi sẽ trở về bụi. Sáng thế ký 3:17-19
Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian… Rôma 5:12
Chỉ vì không vâng theo tiếng phán hay lời của Đức Chúa Trời mà tội lỗi đã vào trong thế gian này, bởi cớ A-đam. Và vì đó mà mọi người trên đất này lao khổ cho sự hư không phải sống theo luật (lời) mà Đức Chúa Trời định cho phần xác thịt này. Sanh ra chịu khó nhọc để có cái ăn, uống rồi trở về bụi đất.
Như vậy tội lỗi là việc làm trái ý Đức Chúa Trời, không vâng lời Đức Chúa Trời.
2. Việc Phạm Tội Dẫn Đến Điều Gì? Sự Chết:
Nầy, mọi linh hồn đều thuộc về ta; linh hồn của cha cũng như linh hồn của con, đều thuộc về ta; linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết. Êxêchiên 18:4
Linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết. Con sẽ không mang sự gian ác của cha và cha không mang sự gian ác của con. Sự công bình của người công bình sẽ được kể cho mình, sự dữ của kẻ dữ sẽ chất trên mình. Êxêchiên 18:20
Ai phạm tội cùng Đức Chúa Trời thì phải chết, tức là phạm vào lời Đức Chúa Trời. Lời Đức Chúa Trời nằm trong kinh thánh.
Nên ghi nhớ rằng việc chúng ta bị tòa án đời này xét xử là lẽ dĩ nhiên, nhưng đến ngày phán xét chung kết thế gian này chúng ta sẽ bị Đức Chúa Trời xét đoán và ai phạm tội thì phải chịu hình phạt đời đời trong hồ lửa chẳng hề tắt.
Nếu bạn không thể chịu đựng bị đốt bằng lửa đời này dù chỉ trong ít phút, thì hãy nhớ rằng lửa của Đức Chúa Trời không hề tắt mà bạn phải ở trong đó đến đời đời chịu phạt vì phạm tội cùng Ngài. Thì khủng khiếp biết bao!
3. Có Bao Nhiêu Người Phạm Tội Với Đức Chúa Trời? Cả Loài Người.
Như có chép rằng: Chẳng có một người công bình nào hết, dẫu một người cũng không. 11 Chẳng có một người nào hiểu biết, Chẳng có một người nào tìm kiếm Đức Chúa Trời. 12 Chúng nó đều sai lạc cả, thảy cùng nhau ra vô ích; Chẳng có một người làm điều lành, dẫu một người cũng không.13 Họng chúng nó như huyệt mả mở ra; Dùng lưỡi mình để phỉnh gạt; Dưới môi chúng nó có nọc rắn hổ mang. 14 Miệng chúng nó đầy những lời nguyền rủa và cay đắng. 15 Chúng nó có chân nhẹ nhàng đặng làm cho đổ máu. 16 Trên đường lối chúng nó rặc những sự tàn hại và khổ nạn, 17 Chúng nó chẳng hề biết con đường bình an. 18 Chẳng có sự kính sợ Đức Chúa Trời ở trước mặt chúng nó. Roma 3:10-18
Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Ðức Chúa Trời, (Roma 3:23)
Mọi quốc gia, mỗi con người ai cũng phạm tội cùng Đức Chúa Trời. Không ngoại lệ ai hết.
Khi loài người ở trong tội lỗi thì mang những đặc tính sau:
- Chẳng có một người công bình nào hết, dẫu một người cũng không.
- Chẳng có một người nào hiểu biết. Chẳng có một người nào tìm kiếm Đức Chúa Trời.
- Đều sai lạc cả, thảy cùng nhau ra vô ích.
- Chẳng có một người làm điều lành, dẫu một người cũng không.
- Họng chúng nó như huyệt mả mở ra; Dùng lưỡi mình để phỉnh gạt; Dưới môi chúng nó có nọc rắn hổ mang. Miệng chúng nó đầy những lời nguyền rủa và cay đắng.
- Có chân nhẹ nhàng đặng làm cho đổ máu.
- Trên đường lối chúng nó rặc những sự tàn hại và khổ nạn.
- Chúng nó chẳng hề biết con đường bình an.
- Chẳng có sự kính sợ Đức Chúa Trời.
Đó là những điều mà cả loài người chúng ta đều mắc phải, không người nào hiểu biết về Đức Chúa Trời, không người nào công bình, tất cả đều đi lạc trong thế gian này và không hề biết đến con đường bình an của Đức Chúa Trời. Cũng chẳng có một ai tìm cầu Đức Chúa Trời. Vì thế không một ai trong chúng ta có được phương cách tìm ra con đường bình an cũng như sự cứu rỗi cho loài người.
4. Tội Lỗi Gây Ra Điều Gì Cho Loài Người?
Làm cho giữa loài người và Đức Chúa Trời có sự ngăn cách, có một bức tường.
Nầy, tay Ðức Giê-hô-va chẳng trở nên ngắn mà không cứu được; tai Ngài cũng chẳng nặng nề mà không nghe được đâu. Nhưng ấy là sự gian ác các ngươi làm xa cách mình với Ðức Chúa Trời; và tội lỗi các ngươi đã che khuất mặt Ngài khỏi các ngươi, đến nỗi Ngài không nghe các ngươi nữa. (Êsai 59:1-2)
Sự gian ác các ngươi đã làm cho những sự ấy xa các ngươi; tội lỗi các ngươi ngăn trở các ngươi được phước. Giêrêmi 5:25
Chúng ta vẫn biết Ðức Chúa Trời chẳng nhậm lời kẻ có tội… Giăng 9:31
Tội lỗi làm cho loài người trở nên thù nghịch với Đức Chúa Trời.
Còn anh em ngày trước vốn xa cách Đức Chúa Trời, và là thù nghịch cùng Ngài bởi ý tưởng và việc ác mình, Côlôse 1:21
Xa cách sự sống của Đức Chúa Trời.
Vậy, nầy là điều tôi nói và điều tôi nhân danh Chúa mà rao ra: ấy là anh em chớ nên ăn ở như người ngoại đạo nữa, họ theo sự hư không của ý tưởng mình, bởi sự ngu muội ở trong họ, và vì lòng họ cứng cỏi nên trí khôn tối tăm, xa cách sự sống của Ðức Chúa Trời. Êphêsô 4:17-18
Như vậy tự chúng ta làm ra sự ngăn cách với Đức Chúa Trời, sự ngăn cách đó là tội lỗi. Nó cũng tương tự như việc ai đó làm tổn thương ta và tự nhiên có một bức tường vô hình xuất hiện làm cho chúng ta không muốn tiếp cận người đó nữa.
5. Tội Làm Cho Loài Người Trở Thành Tôi Mọi Cho Nó.
Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai phạm tội lỗi là tôi mọi của tội lỗi. Vả, tôi mọi không ở luôn trong nhà, mà con thì ở đó luôn. (Giăng 8:34-35.
Thế nào! Chúng ta có điều gì hơn chăng? Chẳng có, vì chúng ta đã tỏ ra rằng người Giu-đa và người Gờ-réc thảy đều phục dưới quyền tội lỗi. Rôma 3:9
… vì có sự chi đã thắng hơn người, thì người là tôi mọi sự đó. 2 Phi-e-rơ 2:19
Nhưng mỗi người bị cám dỗ khi mắc tư dục xui giục mình. Ðoạn, lòng tư dục cưu mang, sanh ra tội ác; tội ác đã trọn, sanh ra sự chết. Gia 1:14-15
… kẻ cầm quyền sự chết, là ma quỉ, Hơbơrơ 2:14
Kẻ nào phạm tội là thuộc về ma quỉ; vì ma quỉ phạm tội từ lúc ban đầu… 1Giăng 3:8
Khi phạm tội, người phạm sẽ trở nên tôi mọi cho tội lỗi và tự khắc thuộc về ma quỉ và ở dưới quyền cai trị của sự chết.
Minh chứng cho bản chất tội lỗi của loài người.
Người nữ đáp rằng: Chúng ta được ăn trái các cây trong vườn, 3 song về phần trái của cây mọc giữa vườn, Đức Chúa Trời có phán rằng: Hai ngươi chẳng nên ăn đến và cũng chẳng nên đá động đến, e khi hai ngươi phải chết chăng. 4 Rắn bèn nói với người nữ rằng: Hai ngươi chẳng chết đâu; 5 nhưng Đức Chúa Trời biết rằng hễ ngày nào hai ngươi ăn trái cây đó, mắt mình mở ra, sẽ như Đức Chúa Trời, biết điều thiện và điều ác. 6 Người nữ thấy trái của cây đó bộ ăn ngon, lại đẹp mắt và quí vì để mở trí khôn, bèn hái ăn, rồi trao cho chồng đứng gần mình, chồng cũng ăn nữa. 7 Đoạn, mắt hai người đều mở ra, biết rằng mình lõa lồ, bèn lấy lá cây vả đóng khố che thân. 8 Lối chiều, nghe tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời đi ngang qua vườn, A-đam và vợ ẩn mình giữa bụi cây, để tránh mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Sáng Thế Ký 3:2-8
Bản chất của sự làm tôi mọi là có sự chi đã thắng hơn người, thì người là tôi mọi sự đó. Như vậy từ khi có hai người đầu tiên trên đất này, họ đã để cho tư dục xui giục mình, rồi để sự đó vào lòng ôm ấp nó, nuôi dưỡng nó (Người nữ thấy trái của cây đó bộ ăn ngon, lại đẹp mắt và quí vì để mở trí khôn), rồi thì sinh ra hành động hái trái cây đó và ăn. Khi họ ăn là lúc sanh ra tội ác (vì phạm vào lời của Đức Chúa Trời), sự nghe theo hay để cho ý muốn của tư dục và ma quỉ dẫn dắt đã làm cho người làm theo trở thành tôi mọi của nó khi việc làm được trọn.
Khi hai người đầu tiên phạm tội họ có ngay những bản chất làm tôi mọi cho tội lỗi như:
Thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời hay mất đi sự công bình (trong sạch) mà khi Ngài tạo dựng họ, họ đã có sẵn điều đó bằng chứng là họ giao tiếp với Đức Chúa Trời, được tự do ở trong vườn của Ngài và được tự do ăn hoa quả, kể cả trái của cây sự sống đời đời! Chỉ trừ cây mà Ngài phán dặn không ăn thôi.
Giê-hô-va Đức Chúa Trời đem người ở vào cảnh vườn Ê-đen để trồng và giữ vườn. 16 Rồi, Giê-hô-va Đức Chúa Trời phán dạy rằng: Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn; 17 nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến; vì một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết. Sáng thế ký 2:15-17
Vả, A-đam và vợ, cả hai đều trần truồng, mà chẳng hổ thẹn. Sáng thế ký 2:25
Sau khi ăn tức tội lỗi đã trọn thì điều đầu tiên loài người nhận ra đó là mình đã đánh mất sự công bình, sự vinh hiển của Đức Chúa Trời (Đoạn, mắt hai người đều mở ra, biết rằng mình lõa lồ). Vậy từ chổ không hổ thẹn họ thành ra người hổ thẹn vì cớ chiếc áo công bình đã mất và họ thấy sự không công bình. Như vậy làm ứng nghiệm với lời phán rằng: Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Ðức Chúa Trời.
Việc thứ hai mà thể hiện bản chất làm tôi mọi cho tội lỗi là: Chẳng có một người nào hiểu biết = bèn lấy lá cây vả đóng khố che thân. Chúng ta thấy rằng việc chọn trái cây không theo ý Đức Chúa Trời (quí vì để mở trí khôn) đã dẫn loài người vào con đường dại dột, dốt nát, bại hoại và không hiểu biết, khi họ chọn lấy lá cây để che thân đồng nghĩa rằng họ tự lập ra sự chuộc tội cho mình và cho rằng mình phục hồi được sự vinh hiển như ban đầu. Nhưng chúng ta biết rằng ngay từ ban đầu bởi lời của Đức Chúa Trời mà có thế gian cũng bởi ý muốn Ngài mà có loài người, lại cũng bởi sự hà hơi của Ngài mà loài người trở nên linh hồn sống, thì cũng bởi Ngài mà chúng ta có sự vinh hiển. Do đó việc lấy lá cây che thân là hành động dại dột nhận sự vinh hiển đến từ nó chứ không đến bởi Đức Chúa Trời. Và là hành động tìm cách xưng công bình theo ý mình.
Điều tiếp theo là vì cớ làm tôi mọi cho tội lỗi nên con người bị ngăn cách với Đức Chúa Trời và không còn tìm cầu Ngài nữa.
“nghe tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời đi ngang qua vườn, A-đam và vợ ẩn mình giữa bụi cây, để tránh mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời” = “Chẳng có một người nào tìm kiếm Đức Chúa Trời. Chúng nó đều sai lạc cả, thảy cùng nhau ra vô ích”
Ðức Giê-hô-va phán: Có người nào có thể giấu mình trong các nơi kín cho ta đừng thấy chăng? Ðức Giê-hô-va phán: Há chẳng phải ta đầy dẫy các từng trời và đất sao? Giêrêmi 23:24
Trước đây khi chưa phạm tội thì họ nghe lời Ngài mà không chạy trốn, nay họ nghe tiếng Ngài thì lẫn trốn. Việc lẫn trốn Đức Chúa Trời là vô ích và sai lạc. Vậy thì vì cớ tội lỗi làm tôi mọi cho nó mà loài người tự làm ra sự ngăn cách và không muốn gặp và tìm kiếm Đức Chúa Trời nữa.
Giê-hô-va Đức Chúa Trời kêu A-đam mà phán hỏi rằng: Ngươi ở đâu? 10 A-đam thưa rằng: Tôi có nghe tiếng Chúa trong vườn, bèn sợ, bởi vì tôi lõa lồ, nên đi ẩn mình. 11 Đức Chúa Trời phán hỏi: Ai đã chỉ cho ngươi biết rằng mình lõa lồ? Ngươi có ăn trái cây ta đã dặn không nên ăn đó chăng? 12 Thưa rằng: Người nữ mà Chúa đã để gần bên tôi cho tôi trái cây đó và tôi đã ăn rồi. 13 Giê-hô-va Đức Chúa Trời phán hỏi người nữ rằng: Ngươi có làm điều chi vậy? Người nữ thưa rằng: Con rắn dỗ dành tôi và tôi đã ăn rồi. Sáng thế ký 3:9-13
Việc Đức Chúa Trời hỏi A-đam ở đây không phải là Ngài không biết A-đam trốn ở đâu, nhưng sự hỏi đó thể hiện tình yêu thương mong đợi sự ăn năn, quay trở lại của A-đam.
Bởi cớ là tôi mọi cho tội lỗi hay ma quỉ mà câu nói của A-đam đã trở nên “Họng chúng nó như huyệt mả mở ra; Dùng lưỡi mình để phỉnh gạt; Dưới môi chúng nó có nọc rắn hổ mang. Miệng chúng nó đầy những lời nguyền rủa và cay đắng.” Vì ông trả lời một cách phỉnh gạt Đức Chúa Trời rằng: “Người nữ mà Chúa đã để gần bên tôi cho tôi trái cây đó và tôi đã ăn rồi”. Ông đổ lỗi cho Đức Chúa Trời chứ không hề nhận lỗi cũng không tìm cầu Ngài sự ăn năn. Như thế cho thấy không có sự kính sợ Đức Chúa Trời vì nếu có thì A-đam đã không đổ lỗi cho Ngài và cũng đã không phạm tội.
A-đam và Ê-va đã không hề biết con đường bình an mà ăn năn cùng Ngài, và từ đây họ sống dưới chế độ nô lệ cho tội lỗi và cả thế hệ con cháu sanh ra trong thế giới tội lỗi.
“Trên đường lối chúng nó rặc những sự tàn hại và khổ nạn, Chúng nó chẳng hề biết con đường bình an.” = “Ngài phán cùng người nữ rằng: Ta sẽ thêm điều cực khổ bội phần trong cơn thai nghén; ngươi sẽ chịu đau đớn mỗi khi sanh con; sự dục vọng ngươi phải xu hướng về chồng, và chồng sẽ cai trị ngươi. 17 Ngài lại phán cùng A-đam rằng: Vì ngươi nghe theo lời vợ mà ăn trái cây ta đã dặn không nên ăn, vậy, đất sẽ bị rủa sả vì ngươi; trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới có vật đất sanh ra mà ăn. 18 Đất sẽ sanh chông gai và cây tật lê, và ngươi sẽ ăn rau của đồng ruộng; 19 ngươi sẽ làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn, cho đến ngày nào ngươi trở về đất, là nơi mà có ngươi ra; vì ngươi là bụi, ngươi sẽ trở về bụi. 20 A-đam gọi vợ là Ê-va, vì là mẹ của cả loài người”. Sáng thế ký 3:16-20
Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn đuổi loài người ra khỏi vườn Ê-đen đặng cày cấy đất, là nơi có người ra. Sáng thế ký 3:23
Hình ảnh đuổi loài người ra khỏi vườn Ê-đen cho thấy chúng ta không còn là con Ngài nữa, không còn là người công bình nữa, không còn có sự giao thông với Ngài nữa.
Kể từ đó trở đi cả thế hệ loài người đều chịu phục dưới tội lỗi và phải hầu việc nó. Không còn hầu việc cho Đức Chúa Trời nữa vì cớ rằng đang làm tôi mọi cho tội lỗi. Vậy thì từ đó mọi việc loài người làm đều trái ý Ngài, dù có khắc khổ thân xác, làm lành lánh dữ (theo cách loài người) thì cũng chỉ là vô ích vì mọi việc đó là đang làm cho tội lỗi và ma quỉ. Vì cớ đó mà kinh thánh nói rằng: “Chẳng có một người công bình nào hết, dẫu một người cũng không”
Từ khi loài người phạm tội thì không còn ở trong nhà của Đức Chúa Trời vì cớ đang làm tôi mọi, vì chỉ có con mới được ở trong nhà. Cũng như chỉ người được tạo dựng hoàn hảo vô tội mới ở trong vườn Ê-đen và được phép có sự sống đời đời. Người phạm tội phải bị đuổi ra.
6. Tâm Tánh Loài Người Xấu Xa, Là Loài Xấu Vì Cớ Tội Lỗi.
… Ta chẳng vì loài người mà rủa sả đất nữa, vì tâm tánh loài người vẫn xấu xa từ khi còn tuổi trẻ; ta cũng sẽ chẳng hành các vật sống như ta đã làm. Sáng thế ký 8:21
Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa: ai có thể biết được? Giêrêmi 17:9
Vì từ nơi lòng mà ra những ác tưởng, những tội giết người, tà dâm, dâm dục, trộm cướp, làm chứng dối, và lộng ngôn. Mathiơ 15:19
Loài người vốn là xấu… Mathiơ 7:11
Hỡi dòng dõi rắn lục; bay vốn là loài xấu, làm sao nói được sự tốt? Bởi vì do sự đầy dẫy trong lòng mà miệng mới nói ra. Mathiơ 12:34
Bởi sự phạm tội mà loài người trở thành dòng dõi rắn lục, nghĩa là dòng dõi của ma quỉ, bản chất trong lòng vốn là xấu xa. Không thể làm điều chi tốt lành.
7. Loài Người Không Thể Tự Cứu Chuộc Lẫn Nhau.
Chẳng có người nào chuộc được anh em mình, Hoặc đóng giá chuộc người nơi Ðức Chúa Trời, Hầu cho người được sống mãi mãi, Chẳng hề thấy sự hư nát. Vì giá chuộc mạng sống họ thật mắc quá, Người không thể làm được đến đời đời. Thi thiên 49:7-9
Chúng ta hết thảy là phận tôi mọi đồng nghĩa là tù nhân của ma quỉ thì mãi mãi tự chúng ta thoát cũng không được, còn việc cứu người khác là không thể.
Loài người tự cổ chí kim không ai thoát được con đường của cả thế gian phải đi (tức sự chết), thì làm sao có ai có thể cứu giúp nhau không chết.
Nếu cái chết thân xác mà chúng ta còn không tự mình thoát được thì còn nói đến chuyện tự thoát khỏi sự trừng phạt trong lửa đời đời của Đức Chúa Trời chi nữa.
Chúng ta hết thảy cũng như kẻ mù vậy, không ai dẫn dắt ai được hết! Kẻ mù có thể nào làm sáng mắt kẻ mù chăng?
… nếu kẻ mù dẫn đưa kẻ mù, thì cả hai sẽ cùng té xuống hố. Mathiơ 15:14
8. Không Có Đức Chúa Trời Và Đấng Christ Là Không Có Hy Vọng Sống.
trong thuở đó, anh em không có Ðấng Christ, bị ngoại quyền công dân trong Y-sơ-ra-ên, chẳng dự vào giao ước của lời hứa, ở thế gian không có sự trông cậy và không có Ðức Chúa Trời. Êphêsô 2:12
Hết thảy các dân tộc ngoài quyền công dân Israel là dân ngoại tức là dân trước khi có Đấng Christ. Mà dân ngoại thì không can dự gì với luật pháp của Môi-se. Nên giữa thế gian này chúng ta không có hy vọng. Nhưng nếu có Đấng Christ và Đức Chúa Trời thì có hy vọng sống.
9. Kết Quả Cuối Cùng Là Sự Chết.
Vả, cơn giận của Đức Chúa Trời từ trên trời tỏ ra nghịch cùng mọi sự không tin kính và mọi sự không công bình của những người dùng sự không công bình mà bắt hiếp lẽ thật. 19 Vì điều chi có thể biết được về Đức Chúa Trời thì đã trình bày ra cho họ, Đức Chúa Trời đã tỏ điều đó cho họ rồi, 20 bởi những sự trọn lành của Ngài mắt không thấy được, tức là quyền phép đời đời và bổn tánh Ngài, thì từ buổi sáng thế vẫn sờ sờ như mắt xem thấy, khi người ta xem xét công việc của Ngài. Cho nên họ không thể chữa mình được, 21 vì họ dẫu biết Đức Chúa Trời, mà không làm sáng danh Ngài là Đức Chúa Trời, và không tạ ơn Ngài nữa; song cứ lầm lạc trong lý tưởng hư không, và lòng ngu dốt đầy những sự tối tăm. 22 Họ tự xưng mình là khôn ngoan, mà trở nên điên dại; 23 họ đã đổi vinh hiển của Đức Chúa Trời không hề hư nát lấy hình tượng của loài người hay hư nát, hoặc của điểu, thú, côn trùng. 24 Cho nên Đức Chúa Trời đã phó họ sa vào sự ô uế theo lòng ham muốn mình, đến nỗi tự làm nhục thân thể mình nữa, 25 vì họ đã đổi lẽ thật Đức Chúa Trời lấy sự dối trá, kính thờ và hầu việc loài chịu dựng nên thế cho Đấng dựng nên, là Đấng đáng khen ngợi đời đời! A-men. 26 Ấy vì cớ đó mà Đức Chúa Trời đã phó họ cho sự tình dục xấu hổ; vì trong vòng họ, những người đàn bà đã đổi cách dùng tự nhiên ra cách khác nghịch với tánh tự nhiên. 27 Những người đàn ông cũng vậy, bỏ cách dùng tự nhiên của người đàn bà mà un đốt tình dục người nầy với kẻ kia, đàn ông cùng đàn ông phạm sự xấu hổ, và chính mình họ phải chịu báo ứng xứng với điều lầm lỗi của mình. 28 Tại họ không lo nhìn biết Đức Chúa Trời, nên Đức Chúa Trời đã phó họ theo lòng hư xấu, đặng phạm những sự chẳng xứng đáng. 29 Họ đầy dẫy mọi sự không công bình, độc ác, tham lam, hung dữ; chan chứa những điều ghen ghét, giết người, cãi lẫy, dối trá, giận dữ; 30 hay mách, gièm chê, chẳng tin kính, xấc xược, kiêu ngạo, khoe khoang, khôn khéo về sự làm dữ, không vâng lời cha mẹ; 31 dại dột, trái lời giao ước, không có tình nghĩa tự nhiên, không có lòng thương xót. 32 Dầu họ biết mạng lịnh Đức Chúa Trời tỏ ra những người phạm các tội dường ấy là đáng chết, thế mà chẳng những họ tự làm thôi đâu, lại còn ưng thuận cho kẻ khác phạm các điều ấy nữa. Roma 1:18-32
Thế thì anh em đã được kết quả gì? Ấy là quả mà anh em hiện nay đương hổ thẹn; vì sự cuối cùng của những điều đó tức là sự chết. (Roma 6:21)
Vì tiền công của tội lỗi là sự chết… (Roma 6:23)
Người nào nếu được cả thiên hạ mà mất linh hồn mình, thì có ích gì? Vậy thì người lấy chi mà đổi linh hồn mình lại? Mathiơ 16:26
Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét, Hơbơrơ 9:27
Đây là con đường mà mọi người phải đi từ dân thường đến nhà chấp chính, từ người giàu có đến nghèo khó. Sau sự chết của thân xác này sẽ đến sự phán xét của Đức Chúa Trời cho mọi linh hồn.
Bởi vì chúng ta thảy đều phải ứng hầu trước tòa án Ðấng Christ, hầu cho mỗi người nhận lãnh tùy theo điều thiện hay điều ác mình đã làm lúc còn trong xác thịt. 2Côrinhtô 5:10
Bấy giờ tôi thấy một tòa lớn và trắng cùng Ðấng đương ngồi ở trên; trước mặt Ngài trời đất đều trốn hết, chẳng còn thấy chỗ nào cho nó nữa. Tôi thấy những kẻ chết, cả lớn và nhỏ, đứng trước tòa, và các sách thì mở ra. Cũng có mở một quyển sách khác nữa, là sách sự sống; những kẻ chết bị xử đoán tùy công việc mình làm, cứ như lời đã biên trong những sách ấy. Biển đem trả những người chết mình có. Mỗi người trong bọn đó bị xử đoán tùy công việc mình làm. Ðoạn, Sự Chết và Âm phủ bị quăng xuống hồ lửa. Hồ lửa là sự chết thứ hai. Kẻ nào không được biên vào sách sự sống đều bị ném xuống hồ lửa. Khải huyền 20:11-15
Như vậy loài người chúng ta đứng trước một cảnh trạng đen tối:
- Vi phạm lời hoặc sống không theo ý Đức Chúa Trời là tội.
- Việc phạm tội dẫn đến sự chết.
- Tất cả đã phạm tội cùng Đức Chúa Trời và không có một người công bình và trở thành loài xấu xa.
- Tội lỗi gây ra tình trạng ngăn cách với Đức Chúa Trời và thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Cản trở loài người nhận phước từ Ngài. Xa cách sự sống của Đức Chúa Trời.
- Làm tôi mọi cho tội lỗi và thuộc về ma quỉ, ở ngoài nhà Đức Chúa Trời.
- Loài người không thể tự cứu chuộc lẫn nhau. Hoặc tự cứu chính mình.
- Nẻo cuối cùng của mọi người là sự chết và sự phán xét đi vào hồ lửa đời đời.
Với mọi điều trên chúng ta cần một tin lành, cần một sự giải cứu. Cần một giải pháp cho hiện trạng của chúng ta. Và chúng ta biết rằng hiện tại chúng ta đang trong tù nên không thể trông đợi vào những người cùng cảnh ngộ với chúng ta để giải cứu chúng ta. Chúng ta cần một tia hy vọng từ bên ngoài.